Sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, tôi – một người chiến sĩ Giải phóng quân, cùng đồng đội tiến vào Sài Gòn trong niềm hân hoan vỡ òa. Dưới ánh nắng rực rỡ đầu hè, lá cờ đỏ sao vàng tung bay trước Dinh Độc Lập – biểu tượng cho thắng lợi vẻ vang của dân tộc sau bao năm kháng chiến chống Mỹ cứu nước
Tim tôi đập rộn ràng khi từng bước chân dẫm lên mảnh đất Sài Gòn – nơi từng là căn cứ đầu não của chế độ ngụy quyền. Bao nhiêu máu xương, mồ hôi, nước mắt của đồng bào, đồng chí đã đổ xuống để có ngày hôm nay. Khi cánh cổng Dinh Độc Lập mở ra, chúng tôi hô vang khẩu hiệu chiến thắng, nước mắt lăn dài trên má. Không phải vì buồn, mà vì xúc động, tự hào, và nhớ thương những người đồng đội đã ngã xuống trên đường giải phóng đất nước
Đó là khoảnh khắc tôi không bao giờ quên trong cuộc đời mình. Tôi đã sống trong thời khắc lịch sử, được chứng kiến giây phút thiêng liêng khi non sông liền một dải, Bắc – Nam sum họp một nhà. Tôi thầm nhủ: “Chiến tranh đã kết thúc, đất nước đã độc lập, từ nay con cháu chúng ta sẽ lớn lên trong hòa bình”