Trong cuộc sống, ai cũng từng có những khoảng khắc khiến mình tiếc nuối nuối, ước gì có thể quay ngược thời gian để sửa chữa lỗi lầm. Em cũng vậy. Có một ngày trong quá khứ, em đã làm một việc khiến bản thân cảm thấy hối hận mỗi khi nhớ lại. Nếu có cơ hội được làm lại, em chắc chắn sẽ chọn vào ngày hôm đó để thấy đổi.

Đó là một ngày em không thể nào quên – ngày em lỡ rung động với một người bạn trong lớp. Những tháng cuối năm học, khi sắp nghỉ hè, em bắt đầu nhận thấy sự khác lạ: “Sao cậu ấy cứ nhìn mình nhỉ? Lại còn ngồi gần, chủ động bắt chuyện và nhắn tin nữa. Là sao vậy?”. Khi đó, em còn quá ngây thơ để hiểu đó là dấu hiệu của một người đang thích mình.

Em không nghĩ rằng mình có thể được ai đó thích, lại càng không nghĩ đến chuyện yêu đương. Em thậm chí còn chẳng biết trong lớp mình có đôi nào đang yêu nhau. Nhưng rồi, một ngày em nhận ra mình cũng đã bắt đầu có tình cảm với bạn ấy. Và thật trớ trêu, chính ngày em nhận ra điều đó lại là ngày em hối hận nhất.

Em đã từ chối tình cảm ấy, nghĩ rằng mình chưa muốn yêu, rằng mọi thứ sẽ chóng qua thôi. Nhưng sau kỳ nghỉ hè, khi năm học mới bắt đầu, em vẫn nhớ, vẫn nhìn theo và vẫn mong chờ. Tình cảm không những không phai nhạt mà còn trở nên rõ ràng hơn. Cả hai lại tiếp tục bước vào mối quan hệ mập mờ – "trên tình bạn, dưới tình yêu".

Dần dần, em nhận ra bạn ấy không như em từng nghĩ. Sự lăng nhăng, thiếu tôn trọng, và những hành động vượt quá giới hạn đã khiến em tổn thương. Em đã cố gắng chịu đựng, cố níu giữ một thứ tình cảm không xứng đáng, và càng lúc em càng cảm thấy mình sai – sai từ khoảnh khắc đầu tiên rung động.

Nếu có thể quay lại, em ước mình đã tỉnh táo hơn, đã từ chối cảm xúc ấy từ khi nó mới chớm nở. Em ước mình đã tránh xa bạn ấy từ đầu, để không phải đi qua những ngày dài tổn thương và tiếc nuối như vậy. Một mối quan hệ không đáng được sống lại, đáng lẽ ra phải dừng lại ngay từ nơi bắt đầu.