Nếu được làm lại, em sẽ quay trở lại một ngày cuối hè cách đây ba năm.
Ngày đó, em mười ba tuổi, ngồi ở bàn học trong phòng, mắt nhìn vào cuốn sách mà chẳng thể nào tập trung nổi. Mùa hè đang dần trôi qua, và em biết rằng chỉ còn vài ngày nữa là sẽ phải trở lại trường. Một cảm giác lo âu, luyến tiếc len lỏi trong em, không phải vì sắp phải đối mặt với bài vở, mà vì một sự kiện mà em đã từ chối, một sự kiện mà đến giờ em vẫn không sao quên được.
Đó là một buổi sáng đẹp trời, trời trong xanh, nắng ấm áp, cả lớp em chuẩn bị đi dã ngoại. Mọi người đều háo hức, chuẩn bị cẩn thận từ trước, ai cũng mong chờ những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau. Nhưng em lại không muốn đi. Không phải vì em ghét lớp, hay không thích các bạn, mà vì em sợ. Sợ rằng mình sẽ không hòa nhập được, sợ rằng mình sẽ lạc lõng giữa những nhóm bạn thân thiết. Và quan trọng hơn cả, em sợ mình sẽ không đủ dũng cảm để bước ra khỏi vỏ bọc an toàn của mình.
Những ngày trước đó, em đã có một cuộc trò chuyện với mẹ. Mẹ hỏi em: “Con không muốn đi sao? Đây là cơ hội để con có những kỷ niệm đẹp với bạn bè đấy.” Em đã gượng cười và trả lời: “Con ổn mà, mẹ. Con sẽ ở nhà, không sao đâu.” Mẹ nhìn em với ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy lo lắng. Mẹ biết em đang giấu một điều gì đó, nhưng bà không ép buộc. “Con tự quyết định đi, nhưng nhớ là nếu cần gì, mẹ luôn ở đây.”
Sáng hôm ấy, em thức dậy muộn hơn bình thường, không hề vội vã như mọi khi. Cả nhà đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng em chỉ ăn một cách lơ đãng, không nói nhiều. Mẹ và cha em nhanh chóng rời đi, hối hả chuẩn bị cho chuyến đi. Em chỉ đứng nhìn, đôi chân bất động, lòng chùng xuống. Khi họ đi khỏi, em quay lại phòng mình và ngồi xuống bàn học, nhưng chẳng thể nào tập trung. Một phần em cảm thấy trống vắng, một phần lại cảm thấy mình đang dối lòng.
Ngày hôm đó, những tin nhắn từ bạn bè liên tục đến. “Cậu đâu rồi? Chúng tớ đang vui lắm đây!” Hay là những bức ảnh của mọi người đang vui chơi, cười đùa dưới ánh nắng mặt trời, bên bãi biển, cùng nhau tạo ra những kỷ niệm. Cả lớp như một gia đình, và em, là người duy nhất không có mặt. Cảm giác cô đơn dần dần bao trùm, nhưng em lại không thể thừa nhận với ai rằng mình đang tiếc nuối.
Chiều muộn, khi mọi người trở về, em thấy họ đều rất vui vẻ, ánh mắt họ sáng ngời với những câu chuyện, những kỷ niệm không thể quên. Khi bạn bè kể về những trò chơi, những giây phút vui vẻ bên nhau, em chỉ biết im lặng, nghe và gật đầu, nhưng trong lòng em, một nỗi buồn lặng lẽ dâng lên. Em nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời để kết nối, để trở thành một phần của tập thể.
Kể từ ngày hôm đó, em đã hiểu được một điều quan trọng: Những cơ hội như thế không bao giờ quay lại. Bạn bè sẽ không luôn ở bên ta, và những khoảnh khắc vui vẻ sẽ chỉ là những kỷ niệm nếu chúng ta không biết trân trọng ngay lúc ấy. Em không thể sống mãi trong vùng an toàn của mình, trốn tránh những điều mới mẻ vì sợ hãi. Mỗi quyết định, dù nhỏ hay lớn, đều có thể thay đổi cuộc sống của mình.
Nếu có thể quay lại, em sẽ không đứng im và từ chối chuyến đi đó. Em sẽ cất bước, sẽ hòa mình vào những tiếng cười, sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc bên những người bạn của mình. Em sẽ không để sự sợ hãi giữ chân mình, mà sẽ để lòng dũng cảm dẫn lối.
Giờ đây, khi nghĩ lại, em ước gì mình đã không bỏ lỡ ngày hôm đó. Những nỗi tiếc nuối vẫn ám ảnh em mỗi khi nghĩ về chuyến đi ấy, nhưng em cũng biết rằng từ lúc đó, em đã học được một bài học quý giá: Đừng bao giờ để sợ hãi cướp đi cơ hội để sống trọn vẹn. Bởi vì một ngày nào đó, ta sẽ nhận ra rằng những khoảnh khắc đã qua sẽ không thể quay lại.
Nếu có thể làm lại, em sẽ bước ra khỏi vỏ bọc của chính mình, sẽ mạnh dạn tham gia vào cuộc sống, không phải chỉ với những điều an toàn, mà là cả những thử thách, những điều không biết trước. Và em sẽ không bao giờ để một cơ hội như thế tuột mất nữa.