Ngày 30 tháng 4 năm 1975 – ngày mà suốt cuộc đời binh nghiệp của tôi sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí như một vết son rực rỡ. Sáng hôm ấy, bầu trời Sài Gòn trong xanh lạ thường, nắng dịu trải nhẹ khắp các con đường. Đoàn xe của chúng tôi tiến dần vào trung tâm thành phố, tim tôi đập liên hồi, lòng như có lửa đốt – không phải vì lo sợ, mà vì niềm hy vọng đang chực trào, vì khát khao được nhìn thấy lá cờ Tổ quốc tung bay giữa lòng thành phố sau bao năm chiến tranh đẫm máu.
Khi cánh cổng sắt của Dinh Độc Lập đổ xuống, tôi cùng đồng đội ùa vào, trong tay cầm chắc khẩu súng nhưng lòng lại mềm yếu vì xúc động. Trước mắt tôi là tòa nhà biểu tượng của chính quyền Sài Gòn – giờ đây đã trở nên im lặng, trống rỗng và kết thúc. Tôi không thể tin được mình đang sống trong khoảnh khắc lịch sử: chiến tranh đã kết thúc, miền Nam hoàn toàn giải phóng, đất nước thống nhất từ Lạng Sơn đến mũi Cà Mau.
Tôi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má đồng đội – những người từng vào sinh ra tử nơi rừng sâu nước độc, từng chịu đói, chịu rét, từng tiễn đưa biết bao anh em ngã xuống giữa chiến trường khốc liệt. Giờ đây, những nỗi đau ấy dường như tan biến vào tiếng hô vang "Chiến thắng! Chiến thắng rồi!" vang dội khắp nơi. Lá cờ đỏ sao vàng được kéo lên, phấp phới giữa trời xanh, như lời khẳng định: Tổ quốc đã được nối liền một dải, nhân dân đã giành lại được hòa bình và tự do.
Tôi không thể kìm được nước mắt. Đó không chỉ là nước mắt của một người lính, mà là của một người con đất Việt đã chứng kiến bao cảnh chia lìa, đau thương. Tôi nhớ về mẹ già nơi quê nhà, nhớ những lá thư viết vội bên chiến hào, nhớ đồng đội đã ngã xuống và thầm hứa với họ: “Chúng ta đã thắng rồi, các anh yên nghỉ nhé!”
Ngày 30 tháng 4 ấy, tôi không chỉ cảm thấy tự hào mà còn thấy mình như được tái sinh. Tôi biết rằng từ đây, chúng ta sẽ không còn bom rơi đạn nổ, không còn những đêm dài nằm nghe tiếng trực thăng gầm rú. Thay vào đó là tiếng nói cười của trẻ thơ, là những mùa vụ trĩu hạt, là giấc mơ về một Việt Nam độc lập, tự do, hạnh phúc.
Tôi là một người lính – và hôm nay, tôi là người lính hạnh phúc nhất thế gian.